Tác giả: Thiên Đường Phóng Trục Giả
Thể loại: hiện đại, linh dị thần quái, tu chân, hài hước
Nguồn: Slytherin House
Edit: 变态的Yuan
Nội dung: Linh dị thần quái
Từ khóa: Nhân vật chính: Thẩm Đông, Đỗ Hành | Phối hợp diễn: Dư Côn … | Cái khác: kiếm tu, phi nhân loại.
Tình trạng edit: Hoàn (165c CV +1PN) (25/03/2017)
———————–
Văn án
PS: Tiểu thuyết phi khủng bố, vui vẻ theo hướng 囧
Thành viên chỗ chúng tôi chia thành hai loại, một loại đã từng là người, một loại từ đó tới giờ vốn chẳng phải người.
—— CMN, đây thật sự là quầy làm thẻ hội viên của siêu thị hả?
Vì để kiếm tiền thuê nhà, Thẩm Đông vội vàng tìm một công việc ở siêu thị, chuẩn bị lăn lộn kiếm sống ba tháng ở nơi này, nhưng vấn đề cũng từ đó mà phát sinh, nơi này gọi là Siêu thị mua sắm Sơn Hải, chẳng những đồng nghiệp có chút cổ quái, cấp trên hơi kì dị, mà ngay cả khách hàng cũng không được bình thường, thậm chí cái gọi là phúc lợi công nhân, trên tấm thẻ hội viên của siêu thị được công ty làm ra cũng in năm chữ thật lớn:
“Cầu lui Nhân gian giới”
Bình thường không phải là “Chiết khấu giảm giá hàng hóa” hay sao! Chắc chắn có chỗ nào không bình thường rồi! Phải mau mau từ chức thôi = 皿 = rốt cuộc sau đó xảy ra chuyện gì thì…
Thẩm Đông: Tôi quyết định làm lễ truy điệu cho cái thế giới quan của mình.
—————————
Biên tập đánh giá
Vì để kiếm tiền thuê nhà, Thẩm Đông vội vàng tìm một công việc ở siêu thị, chuẩn bị lăn lộn kiếm sống ba tháng ở nơi này, nhưng vấn đề cũng từ đó mà phát sinh, nơi này gọi là Siêu thị mua sắm Sơn Hải, chẳng những đồng nghiệp có chút cổ quái, cấp trên hơi kì dị, mà ngay cả khách hàng cũng không được bình thường, thậm chí phúc lợi công nhân thế nhưng lại là một tấm thể hội viên của siêu thị, bên trên in “Cầu lui Nhân gian giới”.
Theo như quản lý Đỗ nói, siêu thị chúng tôi “Chỉ có thành viên chết đi, chứ không có nhân viên từ chức”. Thẩm Đông hô to bị gài hàng rồi, thế nhưng hắn không nghĩ rằng, sở dĩ hắn có thể bước chân vào siêu thị, là vì ngay cả bản thân hắn cũng không phải con người…
Tác phẩm kết hợp linh dị thần quái và các yếu tố của giới tu chân, văn phong của tác giả hài hước, nhẹ nhàng hóm hỉnh phơi bày chuyện của giới tu chân và những yêu quái thượng cổ. Nhân vật trong truyện được khắc họa sinh động, trong số bọn họ có kẻ ngốc, có kẻ tham ăn, có kẻ thích phun tào, cũng có manh vật đáng yêu, đều được miêu tả rất sống động. Lại thêm những yếu tố trong cuộc sống ngày thường ở siêu thị, khiến tác phẩm càng thêm gần gũi với đời sống. Mà thân thế ly kỳ của Thẩm Đông cũng đánh vào lòng hiếu kỳ của độc giả, người có thể bước chân vào một cái siêu thị phi nhân loại rốt cuộc là mang thân phận gì? Thật là đáng mong đợi mà.
————————
Review (anotherblogofjen.wordpress.com)
Khụ, nhổ nấm phủi bụi. Đã lâu không review, nhưng căn bản bây giờ khẩu vị của Jen kén chọn quá, tìm mãi vẫn không vừa ý. Truyện này đến thời điểm review Jen vẫn chưa đọc xong, nhưng Jen vẫn sẽ viết cảm nhận của mình về những phần đã đọc.
Nhìn chung thì đây là thể loại hài hước. Không thể phủ nhận công sức của tác giả khi cố gắng xây dựng truyện trên một nền tảng khá mới lạ: Sự phát triển đuổi theo thời hiện đại của giới tu chân. Có rất nhiều điểm mới gây hứng thú, đọc không cười không là người (cũng không loại trừ trường hợp bạn thực sự không phải người mà là yêu quái, linh kiếm, …). Cốt truyện tạm ổn, tình tiết gây hứng thú. Các cảnh tượng được xây dựng chi tiết, logic, ấn tượng, có đánh nhau bùm chíu, tàn sát, chèn ép,… Có hình tượng 1 đám người hùng đi cứu thế giới, rồi nam chính bùng nổ mana hi sinh vì nhân gian,….
Lan man quá, đại loại truyện kể rằng, ngày nảy ngày nay, có một Đỗ Hành xui xẻo. Sau khi độ kiếp kiếm tu – loại khó nhất, lực sét đánh tương đương với một môn phái rủ nhau cùng độ kiếp – những tưởng ảnh chắc chắn phi thăng thành tiên, lên trời hưởng lạc với sư phụ, sư tôn, sư tổ,… thì bùm, ảnh đánh mất kiếm. Kiếm tu – kiếm chính là đạo. Mất kiếm thì còn phi thăng cái quằn què gì nữa. Ảnh phải ở lại nhân gian làm quản lý siêu thị Sơn Hải – siêu thị dành riêng cho giới tu chân. Vất vả bao năm mới gặp lại được kiếm của mình, thì nó lại biến thành người – điều chưa từng xảy ra bao giờ – một cậu thanh niên tên Thẩm Đông, luôn khăng khăng ẻm là người bình thường. Hẳn là bình thường! =.= Hai người cho độc giả uống nước lã qua ngày, đến chập thứ xxx mới có ít nước thịt, chập yyy mới có song tu. Độc giả ăn chay gầy đến còn da bọc xương rồi.
Tóm lại là quá trình em kiếm Thẩm Đông ( tên người đời gọi là Thập Phương Câu Diệt) và chủ nhân nhà em xông pha chiến đấu, đi đến đâu xui đến đấy, mãi mới lên trời thì trời sập, lại phải chạy trốn xuống trần gian với quà tặng kèm là môn phái dở dở điên điên của chồng à nhầm chủ nhân ẻm. Chỉ muốn hỏi tác giả một câu: Bao giờ hai đứa nó mới chính thức êu nhau?
<< Đỗ Hành thờ ơ nhìn cái bóng trắng như ẩn như hiện trong hồ nước kia, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lùng, khí chất ôn nhã dịu dàng không còn sót lại chút gì. Phía chân trời xuất hiện một tia chớp uốn lượn ngoằn ngoèo như rắn, thoáng cái xé rách màn trời chiếu sáng toàn bộ mặt hồ.
Một đôi mắt lạnh lẽo với con ngươi dựng thẳng xuyên qua xoáy nước, dưới ánh chớp trắng xanh bất thường kia, chằm chằm nhìn xoáy vào Đỗ Hành.
Hai đôi mắt đối nhau, ngay cả sóng to gió lớn cũng như bất ngờ bị ghìm lại, sát khí tỏa ra bốn phía.
Cố tình ngay lúc đó ——
“Cái chết đều phải đến! Không đuổi tận giết tuyệt không thoái mái…”
Quái vật dưới hồ đần người ra, nhìn Đỗ Hành đưa tay cắm/ tiến vào túi áo, móc ra một vật thể không xác định màu đen tuyền.
Pháp bảo à?
Đừng nên xem thường trình độ sáng tạo của thần tiên và người tu chân, bọn họ đều sẽ dốc hết toàn lực để khai phá tạo hình mới công năng mới cho pháp bảo nhà mình, chỉ để đến lúc đánh nhau thì móc ra, đặc biệt chờ đợi được trông thấy vẻ mặt kinh ngạc của đối thủ. Mà người tiêu biểu được ghi danh trong sử sách là một vị thần tiên, có lẽ là sợ lúc mình không ở nhà thì đồ đạc sẽ bị trộm mất, cho nên trực tiếp luyện nguyên ngọn núi kia thành pháp bảo, bình thường đều nhét trong tay áo mang theo, hễ đến lúc đánh nhau là liền quăng cả một ngọn núi ra đè chết người ta.
Mấy người cũng có thể dùng một bụng đầy ác ý mà suy đoán, bởi vì trong trận chiến Phong Thần cũng từng xuất hiện hiện tượng kỳ ba là dùng giọng nói luyện thành pháp bảo, chỉ là pháp bảo dùng âm thanh để công kích đó bây giờ đã quá ư là bình thường rồi.
“… Yêu cầu của ngươi chỉ có Sơn Hải mới có thể hiểu được!”
Giọng hát kia thoáng cái đã cao vút quãng tám, hiệu quả chính là chỉ cần chủ nhân của cái điện thoại kia không chết ngắc từ trước thì đều có thể nghe được tiếng chuông đang reo.
Đỗ Hành lại giữ vững vẻ mặt dù có sóng lớn cũng không sợ hãi mà tiếp tục nhìn màn hình di động.
Dư Côn? Người này gọi điện tới làm gì?
“…Cái chết đều phải đến! Không cướp được giá rẻ đặc biệt thì không thoải mái…”
Đỗ Hành dứt khoát ấn vào nút trả lời. fukurou275wordpress
“Alô?”
Tuy rằng trận pháp còn chưa bị phá vỡ, nhưng với cái kiểu ra trận chống BOSS này, người ta vừa phát ra toàn bộ khí thế, tự dưng lại nghe đối phương nói câu xin lỗi để tôi tiếp điện thoại một chút.
….>>
————————-
Link: https://fukurou275.wordpress.com/dam-my-edit/cau-lui-nhan-gian-gioi/
Cầu lui Nhân Gian giới