Tác giả: Khốc lạp lạp.
Thể loại: Hiện đại, ngọt.
Dịch: Xiao (xiaotakara.wordpress.com)
Số chương: 10 (hoàn)
Tình trạng: Hoàn (26/07/2016)
__~~~~~~~~~~~~__
Tiền ngôn
— Người dẫn đường trong bóng tối
Đây là một câu chuyện tôi luôn muốn viết, chủ đề là nhà giam, tội phạm, và những người cảnh sát vô cùng bình thường cùng những người tội phạm đó chung sống ngày đêm.
Nhắc tới nhà giam người ta đều nhớ tới sự u ám vô hình, trầm lặng mà lạnh lẽo, thậm chí còn có áp lực, nhưng tôi hi vọng trong câu chuyện này sẽ có thể mang tới một chút ánh mặt trời.
Những loại cảnh sát khác đều phải gay gắt đối đầu với tội phạm, từ chuyện trừ gian diệt ác mà nói, thân phận cảnh ngục dĩ nhiên đặc biệt nhiều, thậm chí có thể nói, ở một trình độ nào đó, cảnh ngục sẽ đứng chung trận tuyến với tội phạm mình quản lý.
Cảnh ngục sóng vai với tội phạm, cố gắng, tranh đấu, đem những linh hồn rời rạc, cùng nhân tính bị vất đi, quay trở về, đây là một loại cứu rỗi.
Trong một cuốn nhật ký do nhân viên phục hình viết, có một đoạn văn thế này, để tôi vô cùng cảm động …. “Những cảnh ngục bị các người xem thành “người trông vườn đặc biệt”, họ đang lặng lẽ làm những chuyện thiêng liêng và gian khổ nhất thế giới, họ giấu đi nụ cười cũng khổ sở của mình thật sâu dưới một tấm khiên lấp lánh, vì ích lợi của phạm nhân, họ bôn ba sơn thủy, bị lạnh nhạt, đổ máu, đổ mồ hôi, đổ công sức…”
Từng có người ví giáo viên, như một người thợ chế linh hồn, vậy những người cảnh ngục, chính là những người dẫn đường đến ánh sáng trong bóng tối hỗn độn, bọn họ cũng là người cần được tôn kính.
Tôi hi vọng mình có thể viết nên một câu chuyện liên quan đến cảnh ngục như vậy, kể lại công việc của họ, những chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống, tình yêu, làm thành một câu chuyện bình thường.
Nếu nói trong “Bao thanh thiên hệ liệt” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường sống trong một giang hồ lý tưởng, trong “Tráng chí lăng vân” họ là tinh anh trong ngành hàng không để mọi người ganh tị, thì trong tiểu thuyết lấy đề tài là cuộc sống cảnh ngục này, bọn họ chính là một cảnh sát vô cùng bình thường, mỗi ngày lo chuyện cơm áo gạo tiền nhỏ nhặt trong cuộc sống, không có những thứ hào quang bao phủ, giống như chúng ta, đang cố gắng sống trong đời thường.
Nhưng bọn họ nhất định vẫn có lòng chính nghĩa lẫm nhiên, cùng với cảm giác từ bi không bao giờ mất, những thứ đó chống đỡ cho họ, bất kể ở trong tình cảnh nào, vĩnh viễn đều sẽ là anh hùng mà tôi luôn kính trọng.
Câu chuyện này, dâng tặng cho Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trong lòng ta! Cũng hi vọng Tiêu ca ca sang năm mới, sự nghiệp thuận lợi, sức khỏe dồi dào!
—————————-
Link: https://xiaotakara.wordpress.com/thu-mieu-truong-thien/thu-mieu-canh-nguc-ky-su/
—————————–
Chú ý: Truyện hoàn Tháng 7
Cảnh ngục ký sự