Tác giả: Gia Vốn Thuần Lương. (Ú: cái tên tác giả khiến tôi suy nghĩ)
Thể loại: hắc bang, cường x cường, ngược thân ngược tâm. Chống chỉ định với phụ nam phụ nữ yếu tim, thận hư không hoạt động, phụ nữ có thai và phụ nam cho con bú.
Editor: Kem, Bánh Ú (sieucapbaoboi.wordpress.com)
Link: Raw (gekkabijin.wordpress.com)
Nội dung nhãn mác: Mạnh mẽ cướp đoạt tình cừu, hắc bang. Tình yêu giống như là ngọn lửa dữ, đốt cháy bản thân ngươi, nuốt chửng thân tâm ngươi.
Tình trạng: Hoàn (41c) (12/06/2017)
—————————-
Văn án
Lão đại rất biến thái, cưỡng bức trước sau đó mới nói chuyện, dạy dỗ trước sau đó mới nói yêu.
Em là của tôi! Không được ăn đồ người khác cho, không được cười với người khác, không được cãi lời tôi, phải luôn nhìn tôi, không được……….
Em muốn hay cần gì đều phải hướng về tôi mà cầu xin, tôi không nhất định sẽ làm em hài lòng, nhưng người làm hài lòng em chỉ có thể là tôi!
p/s của tác giả: bởi vì vấn đề bản quyền bút danh nên đã đổi một vài thứ và tên tiểu thuyết, truyện này vốn là “Luật lệ thuần thú”. Tác giả: Vẫn Thiên Nô
p/s của editor: đào hố mới, còn khi nào lấp thì không biết: v: v. Chuyển ver à ?!?
——————————-
Review (by Page đam ngược)
Cảm tưởng như đã rất lâu rồi mình mới vớ được 1 bộ truyện edit có với độ ngược nặng đến mức như thế này. Theo cá nhân mình thì trước khi đọc mọi người phải chuẩn bị công tác tư tưởng hết sức vững vàng để đón nhận những ‘giông tố’ liên tiếp sẽ xảy đến trong truyện, và nó chỉ đi theo cấp độ tăng mạnh chứ không hề có dấu hiệu giảm xuống. Khi đọc truyện này, cảm xúc của mình khi đọc những bộ như “My lord my god”, “Người điên”, “Tàm thực”, “Ngày hôm qua” (a.k.a “Tạc thiên) lại ùa hết về.
Tóm tắt truyện:
Thụ là cảnh sát nằm vùng, xui xẻo bị công nhắm trúng, bị cấp trên bán đứng và bị cả xã hội quay lưng, bị gán cái mác tội phạm truy nã, phải sống cảnh trốn chui trốn lủi. Sau bao nhiêu cố gắng trốn chạy, cuối cùng thụ vẫn bị công tóm được.
Còn công là ai? Đại khái công chính là một lão đại nổi danh trong giới xã hội đen. Là 1 con người biến thái, tàn nhẫn, độc đoán, tâm lý vặn vẹo, có tiền sử bệnh thần kinh. Khi mình nhắc đến 2 từ “tàn nhẫn”, xin hãy nhớ cho, “tàn nhẫn” ở đây không phải là giống như kiểu mấy thằng công hành động như trẻ trâu trong mấy truyện teenfic thể loại ngược,, công trong “Cấm lửa” tàn nhẫn một cách nghiêm túc, tàn nhẫn đi kèm với sự biến thái và vặn vẹo của mình.
Công có hứng thú với thụ từ khoảnh khắc vô tình trộm nhìn thấy thụ đang làm tình cùng 1 người khác trong 1 nhà vệ sinh công cộng bẩn thỉu. Thế là yêu thích, muốn bắt về để ‘chơi’. Ở cùng nhau một thời gian, công dần yêu thụ từ lúc nào không hay biết, chỉ biết là càng lúc càng yêu, cơ mà thứ tình yêu của công vẫn không thể thoát khỏi sự dính díu với 4 từ: vặn vẹo, biến thái.
Quãng thời gian bị công bắt về nhất định là quãng thời gian khủng bố và đáng sợ nhất trong cuộc đời thụ. Thụ bị công hành hạ đủ mọi trò, bị điều giáo để cơ thể thụ chỉ có thể cứng lên với một mình công, chỉ có thể quen thuộc với đúng cơ thể và hương vị của công. Không một trò điều giáo nào là công không nghĩ ra được, từ nhẹ đến nặng, coi thụ như đám chó mà mình nuôi dưỡng, khiến thụ phải trung thành với 1 mình mình,
Mình đã nghĩ là truyện sẽ có giai đoạn quan hệ của hai người trở nên dịu đi, công sẽ học được cách yêu thương thụ như một con người với một con người, nhưng có lẽ hoàn cảnh sống cũng như tâm lý của công đã quá vặn vẹo đến mức không thể uốn thẳng lại nữa rồi, cho nên công không thể và cũng không có cách nào yêu thương thụ một cách bình thường được. Bực bội hay không vừa ý cái gì là đánh tát thụ, làm tổn thương cơ thể thụ bằng những cách kinh khủng. Mình nghĩ đó chính là cách điều giáo của công, nhưng những hành động kiểu bạo lực vũ phu quá mức như thế khiến mình không thể nào thông cảm và thấu hiểu cho nổi. Thậm chí cho đến tận về sau, công vẫn giữ cách nhìn nhận như sau về những gì mình đã gây ra cho thụ: “Tuy rằng hắn thường xuyên động tay động chân với Đào Tử Kiệt, nhưng giống như cha mẹ đánh đòn đứa con của mình, chọn chỗ nhiều thịt mà đánh, căn bản không bao giờ để vết thương cũ lưu lại trên người.” Đọc xong câu này mình kiểu đơ toàn tập luôn, không con gì muốn phát biểu nữa. WTF? Đùa à? Không để lại sẹo? Vậy khi dí không biết bao nhiêu là tàn thuốc còn lửa đỏ lên cổ của thụ, đánh thụ không ra hình người thì sao?
Sau đó cứ mong chờ truyện sẽ bớt ngược đi, nhưng bà tác giả này có vấn đề hay sao ấy T.T Bà ý cho ngược nguyên từ đầu tới cuối truyện luôn. Nhưng điều khiến mình có thể chống đỡ để đi được tới tận cùng truyện đó chính là vì thụ quá quật cường. Dù có bị đánh chửi tát hay bị nhục nhã hành hạ đến mức độ nào, thái độ của thụ vẫn luôn là quật cường chống đỡ, hơn nữa khát vọng sống của thụ rất mãnh liệt. Con người này có lẽ sẽ có cuộc sống kể cả dù cho là không quá êm đẹp nhưng cũng vẫn sẽ có thể trôi qua một cách bình thản, nếu như không gặp phải công. Mình luôn mong chờ đến cảnh thụ quay lại ‘cắn’ công, nhưng khi tình tiết đó xảy ra, mình lại thấy hơi sợ. Cách trả thù của thụ cũng hết sức biến thái, mình biết tất cả đều là do bóng đen tâm lý từ những ngày tháng bị công hành hạ. Nếu mình mà ở trong hoàn cảnh của thụ, chắc mình sẽ điên luôn rồi chứ không thể chịu đựng nổi như thụ T.T
Truyện không phải là không có những tình tiết giúp xoa dịu trái tim người đọc, nhưng căn bản từng đấy tình tiết vẫn không đủ ăn thua. Trong toàn bộ 41 chương (bao gồm cả chương kết cục) thì mình thích nhất chương kết cục, và đây có thể là chương mà mình cảm thấy có sắc thái BÌNH THƯỜNG nhất trong cả bộ truyện. Về phần kết truyện, mình thấy để như vậy là hợp lý. Hình như đây là lần đầu tiên mình đi khen một truyện có kết OE là hợp lý thì phải =]]]
Tóm lại là với mình thì “Cấm lửa” có nội dung kích thích, đọc không gây nhàm chán, nhưng khẩu vị hơi nặng, cần cân nhắc kỹ trước khi đọc. Mình chấp nhận được mức độ này, còn bạn thì sao =]]]]
——————————-
Link: https://sieucapbaoboi.wordpress.com/2016/11/19/3065/
——————————-
Chú ý: ngược thân ngược tâm
Cấm lửa