Tên truyện: Bệnh Ngược – 病虐.
Tác giả: Mặc Tù – 墨囚.
Thể loại: Hắc ám văn, bệnh kiều độc chiếm dục vặn vẹo công, bác sĩ tâm lý thụ, niên hạ, có liên quan đến hắc bang, cường bạo, HE.
Editor: ♪ Đậu ♪ (kuroneko3026.wordpress.com)
Nguồn: Link.
Tình trạng: Hoàn (39c+2PN) (06/11/2017) + còn PN
———————————
Tự
Vì căn phòng không quá tối nên tôi có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng cậu ta cắt xuống từng vết từng vết dao trên người tôi, da thịt xung quanh vết thương nứt ra hai bên, lộ ra thịt non nằm bên trong, từng sợi tơ máu nhỏ bé thấm ra tô điểm lên làn da trắng bệch, cậu ta nói, cảnh tượng như vậy đẹp đến mức làm cậu không thể khống chế mình được.
Nhưng tôi lại cảm thấy cậu ta chưa bao giờ tự kiềm chế trên cơ thể tôi cả, cứ nhìn vết máu ứ đọng từ trên mặt xuống dưới người tôi là biết ngay ấy mà, tôi đến cùng đã phải chịu đựng biết bao nhiêu bạo ngược rồi…
Tôi không trốn đi, không vì cái gì cả, chỉ là một năm trước tên ấy đã đánh gãy gân chân tôi rồi, cướp đi khả năng cất bước chạy trốn của tôi, hiện tại tôi chỉ có thể đi từ từ một đoạn đường rất ngắn, nơi này lại là văn phòng cao nhất của hắc bang, là phòng chuyên dụng của lão đại, ai cũng không cứu được tôi, mà tôi, cũng không cứu nổi cậu ta nữa rồi…
Cậu ta có bệnh, một loại bệnh chữa không được, bởi vì trong mắt cậu ta tình yêu không khác nào bạo lực, cũng đồng nghĩa với việc thương tổn.
“Anh thật đẹp, Vân Sanh.” Cậu ta nói.
Sau đó cậu ta kéo đùi tôi ra, mỉm cười vuốt ve bắp đùi non của tôi, tôi ngửi thấy mùi máu tanh, tôi nghe thấy âm thanh máu chảy xuôi cùng tiếng da thịt mình nứt ra… Tôi tự nói với bản thân, đây chỉ là phương thức biểu đạt tình yêu của tên ấy. Đồ vật trước mắt lay động, căn phòng này làm tôi gần như không nhận ra được nó chỉ là một căn phòng, nó lớn đến lạ thường, hoa lệ kinh người, trống trải đến đáng sợ…
“A…”
Tôi bị giam ở đây bao lâu rồi, chắc đã lâu lắm rồi nhỉ, tôi đã sớm quên đi mất thời gian cụ thể…
“Vân Sanh, Vân Sanh…”
Cậu ta nằm trên thân thể tôi hưng phấn gọi to tên tôi, đồng thời lưỡi dao trên tay cậu ta lại một lần nữa cắt lên thân thể tàn tạ đến không thể tàn tạ hơn của tôi, lưu lại từng vệt máu lên ấy, cậu ta thích như thế, thích làm ra hành động ngược đãi như thế trên cơ thể tôi, thích lưu lại dấu vết của cậu ta trên cơ thể tôi…
Cũng giống như con dấu cậu ta tự tay ủi lên giữa hai chân tôi vậy, là tên của cậu ta: Diệp Tàn Sinh.
“Tôi vẫn ở đây.” Tôi nhẹ nhàng ôm lấy mái tóc đen của cậu ta rồi nói, giọng nói khàn khàn khó nghe, tôi quá lâu rồi chưa lên tiếng.
“Em đang phá hủy anh…” Cậu nói.
“Tôi biết.”
Tôi biết, là cậu ta phá hủy cơ thể vốn không được đẹp của tôi, là cậu ta phá hủy cuộc đời vốn không mấy tươi sáng của tôi.
Nếu lúc ấy tôi không nhặt cậu từ trong đống rác, nếu khi ấy tôi không phát hiện trên người cậu đầy rẫy vết thương, nếu lúc ấy tôi không nói ra câu nói như thế, nếu khi ấy tôi để cậu nhận cú điện thoại kia, thì có phải tất cả những thứ này sẽ không phát sinh không?
Cuộc gặp gỡ của chúng ta quá mức hí kịch hóa, kết cục của chúng ta cũng quá mức hắc ám hóa, Tàn Sinh ơi Tàn Sinh…
Nước mắt tôi chảy ra, rớt xuống ga trải giường màu đen, lan ra từng vòng từng vòng nước.
Tàn Sinh,
Tôi chung quy cũng không cứu được cậu…
Đã như vậy thì chúng ta cứ cùng nhau chịu được bệnh ngược cùng tình yêu đắm say của đối phương vậy, không sao cả, phá hủy thì cứ phá hủy đi, tôi không đau lòng đâu.
Tôi tên Phương Vân Sanh, cậu ta gọi Diệp Tàn Sinh, chúng tôi là những con người mắc căn bệnh bạo ngược, là những kẻ người đời không thể thấu hiểu nổi.
———–
→Warning: Có ngược thân, công vì bị bạo hành từ nhỏ cả về tâm lý lẫn thể xác nên luôn có suy nghĩ “tình yêu = đau đớn tổn thương”, càng đau thì càng yêu, thụ cũng có quá khứ tổn thương nên hiểu và thông cảm cho công, nói chung là công S thụ chấp nhận M ấy. Nên xác định rõ trước khi đọc nhé.
Cảm ơn ~FengShui~ vì tấm ảnh bìa nha
P/s: Tác giả không chia chương nên mình sẽ tự chia. Vì tự chia nên có chương dài chương ngắn không đồng nhất.
∴∴∴⋅∴∴∴
Truyện đã được sự cho phép của tác giả. Xin đừng chuyển ver hay repost ở trang khác. Cảm ơn!
Hãy đọc truyện ở nhà chính chủ để ủng hộ cho tụi mình. Đừng đọc ở những trang repost khác. Hãy TRÁNH XA và TẨY CHAY BỌN tonghopdammy, tonghopdammyhoan, truyendammyhay,… BỌN NÓ LÀ BỌN ĂN CẮP CHẤT XÁM VÀ KIẾM TIỀN DỰA TRÊN CHẤT XÁM NGƯỜI KHÁC.
————————–
Review (by Page đam ngược)
*Warning: Khẩu vị nặng, cực hắc ám và vặn vẹo, nghĩ kỹ 1 tỷ lần trước khi đọc, tránh trường hợp ham hố đọc cho cố rồi thì lại buông lời chửi rủa.
—
Mình đã kiên nhẫn, kiên nhẫn, cực kỳ kiên nhẫn để đợi đến khi hoàn chính văn mình mới làm review. Và cho đến hôm nay thì chương cuối cùng của chính văn cũng đã về làng, cho nên mình phải lao lên đây làm review ngay lập tức.
Về cơ bản thì bạn đừng có mà coi thường mấy cái warning đối với mấy truyện của nhà Hắc Miêu, một khi đã có warning thì chắc chắn 100% là truyện thực sự đang ở mức độ đó, hoặc thậm chí là còn vượt quá cả mức độ warning luôn ấy. Còn về phần mình thì mình phải nói là truyện này hợp gu với mình vcc, vcc, vcc, vcc luôn ấy T.T Một trong những thể loại truyện ngược mà mình cuồng nhất đó chính là thể loại hắc ám vặn vẹo, ngược thân ngược tâm, tóm lại là mình tiếp nhận được những truyện có khẩu vị nặng, miễn là nội dung hay thì có nặng đến mấy mình cũng đọc được hết. Mình đã theo truyện này từ hồi tháng 7 năm nay, khi phát hiện ra “Bệnh ngược” mình đã sướng đến mức không nói nổi nên lời, sẽ không ai tưởng tượng nổi cái trạng thái bấn loạn sung sướng ấy khi thấy có thông báo chương mới, bất chấp thời gian mà click vào link rồi đọc ngấu nghiến từng chữ (…cái “ngấu nghiến” là mình dùng biện pháp nói quá đấy: )))) nhưng cũng gần như là đọc ngấu nghiến thật), rồi thì đọc đến chương nào là biết mùi chương ấy, thích đến nỗi mình chỉ hận không thể để cả thế giới biết “Ê truyện “Bệnh ngược” hay vlil này” =]]]]
Nội dung thì thực chất cũng đơn giản thôi, thụ “nhặt” được công từ trong đống rác, trong một phút bốc đồng đã nổi hứng đưa công về nhà. Hai con người với hai môi trường sống vặn vẹo chật vật theo hai cách khác nhau, ở chung nhà với nhau. Dần dần công càng ngày càng bị thụ hấp dẫn, đến mức không thể cưỡng từ lại nổi, đến nỗi muốn giữ chặt thụ ở bên người, muốn độc chiếm lấy thụ. Ban đầu thụ đã không thể chịu đựng nổi sự độc chiếm đó của công, sau rất nhiều nỗ lực trốn thoát không thành, và sau khi biết được lý do vì sao công lại hình thành nên tính cách vặn vẹo như vậy, thụ đã có sự đồng cảm và muốn thử tiếp nhận công, muốn đem đến cho công cảm giác hạnh phúc, ấm áp, dần dà thụ cũng yêu công.
Thời gian đầu mọi chuyện vẫn còn rất tốt đẹp, rất ngọt ngào, nhưng rồi khi những “vật cản” như người cha kế của thụ hay anh trai của công xuất hiện, khiến cho mọi chuyện dần dần bị đi chệch ra khỏi tầm kiểm soát, sự độc chiếm của công cũng theo đó mà bị đẩy lên một tầm cao mới, và nó cứ tăng lên không ngừng, cho đến khi nó đạt đến đỉnh, nó đã khiến cho những hiểu lầm chồng chất gần như là không có cách nào để tháo gỡ ra được. Đến mức thụ cũng phải chết lặng vì những hành động càng lúc càng điên rồ và biến thái của công, đến mức khiến cho hai người không còn cách nào để có thể trở về như lúc ban đầu được nữa, một người thì ra sức muốn khống chế độc chiếm, một người thì đau khổ bế tắc đến cùng cực. Nếu muốn tháo gỡ nhưng nút chết kéo dài liên tiếp này, thì bắt buộc sẽ phải có ai đó trong hai người chịu thỏa hiệp trước…
Phần kết của chính văn có vẻ như là một cái kết mở có định hướng rõ ràng. Tuy nó cho người đọc thấy được một kết cục rõ ràng, nhưng mình vẫn cảm thấy cái kết nó vẫn còn gợi mở được thêm nhiều thứ lắm.
Trong truyện này tất cả các nhân vật đều gây ra được ấn tượng mạnh đối với mình, nhưng nhân vật đứng ở vị trí thứ 3 trong lòng mình chỉ sau công và thụ đó chính là người cha kế của thụ. Thật sự là có rất nhiều lúc mình cảm thấy cha kế của thụ hoàn toàn có thể áp đảo luôn được cả nhân vật công, và nếu có làm truyện riêng về người cha kế này thì quả thật là sẽ có rất nhiều thứ để khai thác.
Mình không biết khẩu vị đọc của mọi người thế nào, nhưng với mình – một đứa cực thích đọc truyện ngược có khẩu vị nặng (kèm theo đó là những tiêu chí riêng về thể loại) – thì truyện này có thể nói là cực phẩm đối với mình. Hoàn toàn không nói quá! Điều mình tiếc duy nhất ở đây đó chính là chuyện mình đã theo truyện từ lúc truyện vẫn còn đang trong quá trình edit, thỉnh thoảng editor bận thì sẽ nghỉ edit một thời gian, trong khoảng thời gian trống đó mình đã có thời gian để tiếp xúc với những truyện khác, cho nên sự hưng phấn cực điểm lúc ban đầu của mình ít nhiều đã bị giảm bớt đi một chút. Thế nhưng nhìn tổng thể lại thì mình vẫn vô cùng mãn nguyện với “Bệnh ngược”.
—
P.s:
—————————–
Link: https://kuroneko3026.wordpress.com/2017/04/13/muc-luc-benh-nguoc-mac-tu/
——————————
Chú ý:
– “Có ngược thân, công vì bị bạo hành từ nhỏ cả về tâm lý lẫn thể xác”
– Truyện còn PN, có pic, code
Bệnh ngược