Tên gốc: Bạn cùng phòng phóng đãng không kiềm chế được về nhà ái ôm ta khóc
Tác giả: Tha Tại Thiêu
Thể loại: Hiện đại, chủ thụ, ngọt, niên hạ
Edit: Vi (letempsdesfleurs1503.wordpress.com)
Nguồn raw: Tấn Giang
Số chương: 14 chương chính văn + 1 ngoại truyện
Tình trạng: Hoàn (14c+1PN) (14/02/2017)
Quà tặng Valentine năm 2017. Vẫn là một câu chuyện tìm được trong lúc lang thang Tấn Giang, ấm áp và ngọt ngào, vẫn là truyện của một tác giả lạ hoắc =))) Truyện mới tinh luôn đó nhé!
—————————————
Giới thiệu
Ngày 3/1/2017, weibo “Bắc Mỹ thổ tào quân”: Tôi là nam, bạn cùng phòng cũng là đàn em khóa dưới ở bên ngoài thì vô cùng phóng khoáng nhưng về nhà lại thích ôm tôi khóc”, tác giả lập tức bị manh khóc, vì vậy viết truyện này, mọi người đọc cho vui.
Bên ngoài cun ngầu, có tiền nhưng nội tâm thiếu nữ, mít ướt đàn em công và muộn tao, dịu dàng, thổ tào đàn anh thụ.
Chú ý: Đây là niên hạ công! Ngôi thứ nhất, chủ thụ!
Nội dung giống như câu weibo của Bắc Mỹ thổ tào quân. Nhân duyên gặp gỡ, ngọt ngào.
Nhân vật chính: La Hoàn Khởi, Cố Nhuận.
————————————–
Review (carolinascorpieuse.wordpress.com)
Tôi thường cho rằng cuộc đời giống như dòng điện tâm đồ: khi lên, lúc xuống, không bằng phẳng bao giờ. Người ta gặp nhau, yêu nhau, tụ rồi tan, cũng là quy luật của dòng điện tâm đồ ấy. Tôi cũng tin vào duyên số, và rằng hết thảy sự tình cờ trong cuộc đời đều chỉ là biên độ lên xuống của cái dòng điện kia thôi, thực chất không có gì là ngẫu nhiên cả. Ai cũng sống một cuộc sống được lập trình sẵn, ta nói đó là số phận.
Có lẽ, cuộc đời của Cố Nhuận sẽ là một dòng điện tâm đồ của người bình thường, lên lên xuống xuống theo một nhịp bình thường giống như nhịp sống của anh. Là du học sinh, đến kì nghỉ hè về nước ở với cha mẹ, rồi bị giục cưới do đi học xa đã mấy năm mà chưa có người yêu, đây hoàn toàn là chuyện rất đời thường mà phần lớn đều đã trải qua. Tuy nhiên, điều đặc biệt ở đây chính là, Cố Nhuận là gay, nên anh sẽ chẳng để cô gái nào lọt vào mắt mình cả.
Trái lại, La Hoàn Khởi, ở một khía cạnh khác, lại sở hữu cuộc sống như lệch hẳn khỏi quỹ đạo bình thường. Nếu ‘dòng điện tâm đồ’ của Cố Nhuận khá êm đềm thì của Hoàn Khởi hẳn là một đường ray tàu lượn siêu tốc. Xét về khía cạnh nhân vật, rõ ràng, La Hoàn Khởi được xây dựng công phu và có chiều sâu hơn hẳn. Từ gia thế ‘nhà mặt phố, bố làm to’, hay ‘thứ nhất quan hệ, thứ nhì tiền tệ’, đến cả ngành học rất đặc thù, rất khác: Nghệ thuật. Ta đều nghĩ ai đó như vậy hẳn sẽ học kinh doanh, quản trị, hiếm ai sống trong gia đình giàu có mà lại đi làm nghệ thuật phóng khoáng tự do như thế cả. Chẳng những vậy, La Hoàn Khởi này còn thú vị hơn nhiều trong tính cách, từ cách cậu ấy thu vén nỗi đau vào lòng, đến cách cậu ấy gục lên vai Cố Nhuận mà khóc đến hai mắt sưng đỏ lên. Có thể nói, nếu như không gặp La Hoàn Khởi, cuộc đời Cố Nhuận sẽ mãi mãi là đường điện tâm đồ chán ngắt đó. Nhưng thật may, vì La Hoàn Khởi là La Hoàn Khởi, một người dám yêu, dám tiến đến theo đuổi tình yêu của mình, nên hai người họ với thành bạn cùng phòng, mới gặp được nhau, yêu nhau bằng một tình cảm quá đỗi chân thành và bình dị như vậy.
Mạch cảm xúc trong truyện tương đối liền mạch, được kể theo ngôi thứ nhất giúp mọi chuyện trở nên rõ ràng và phong phú hơn nhiều. Nếu kể chuyện ở ngôi thứ ba, ta nào đâu có thể nghe thấy tiếng tim đập mạnh của nhân vật chính, nào đâu có thể thấy được những run rẩy xúc động thoáng qua như chiếc lá thu rơi? Đối với “Bạn cùng phòng…”, quả thực, ngôi kể đã làm nên một yếu tố quan trọng giúp người đọc có thể đi sâu vào thế giới vi mô bên trong mỗi nhân vật, để khám phá ra ở đó những vũ trụ tinh xảo không ở đâu có được.
Câu chuyện cũng có những biến chuyển rất duyên, như sự ngắt mạch lúc đang làm chuyện đó, hoặc cái tựa vai bất ngờ và dòng nước mắt nóng hổi chảy ra từ khóe mắt một cậu thanh niên lưu manh coi trời bằng vung. Thay vì phá hoại không khí truyện thì chúng làm tâm trạng người đọc đi lên đi xuống phức tạp hơn, cảm giác lưu luyến muốn đọc thêm nhiều, nhiều nữa. Câu chuyện, bằng cách đó, thành công gợi lên nỗi tò mò trong lòng bạn đọc, khiến câu chuyện không dài, chẳng nhiều chữ bỗng trở nên quý giá lạ lùng.
Xét về mặt chữ nghĩa, bộ truyện này có lẽ sẽ không có những câu thoại kinh tâm động phách, hoặc những dòng văn mĩ lệ ngọt ngào. Nhưng tôi yêu nó ở sự chân thật, sự hài hước một cách tinh tế và chừng mực. Tôi ưng những câu văn ngắn ngắt nhịp lệch lệch, yêu cả cái biên độ lúc nhanh lúc chậm của truyện. Đó có lẽ là hình thức phù hợp nhất đối với một câu chuyện mang tính tản mạn, đời thường, nhân duyên gặp gỡ ngọt ngào như vậy. Đâu cần gì những câu từ mị hoặc dài dòng, đâu cần những biến cố khắc cốt ghi tâm. Hãy cứ để hai người bọn họ yêu nhau như vậy, lúc cần cười thì hãy cười, lúc khóc khóc thật to, thế mới chính là tình yêu, một loại tình yêu trọng trẻo mà cũng rực rỡ vô cùng.
Tôi đọc rất nhiều thứ, truyện khiến tôi khóc lóc bi ai cũng có mà truyện hài hước cũng nhiều, hầu như không thiếu thể loại nào. Nhưng đối với ai cũng vậy mà thôi, sau khi đã nếm qua đủ thứ chua cay mặn ngọt trên đời rồi, chỉ thiết tha làm sao có cốc nước mát, làm dịu đi tâm tình hỗn loạn vì nắng, vì mưa. “Bạn cùng phòng…” chính là cốc nước mắt lành ấy, giống như một thoáng dừng chân, một quãng nghỉ sau cả ngày dài biến động.
Có chăng điều duy nhất không ưng là ở chỗ, Cố Nhuận luôn nghĩ sâu xa quá, cái đoạn mà yêu nhau được 1 ngày đã “Anh không thể ở bên em cả đời, sau này có thể chúng ta không yêu nhau được…” như vậy là phi thực tế, cảm giác hơi gượng ép . Mình có cảm giác mới yêu mà đã nghĩ như vậy nó không được tự nhiên, cứ như hoa quả bị tiêm thuốc ép chín vậy. Có thể đây là diễn biến tâm lý bình thường, cũng hay lo hay nghĩ ở những người yêu nhau. Đặc biệt, Cố Nhuận – người đã 3 năm chịu sức ép của gia đình về chuyện kết hôn, mai mối, lại là kiểu nghĩ nhiều, cái gì cũng để trong lòng. Nhưng thiết nghĩ, còn quá sớm để có thể nghĩ như thế, bởi vì, nên nhớ, họ mới tỏ tình với nhau có 1 ngày trước đó thôi. Đây, chính là đoạn này:
“Tôi thì sớm muộn cũng phải ngả bài với gia đình, mấy năm trước, tôi ỷ vào chuyện mình còn nhỏ, không có người yêu cũng không sao, thêm nữa là không muốn là ba mẹ sốc nên vẫn luôn dối họ. Nhưng việc này không thể giấu diễm vĩnh viễn, chỉ là tôi phải chọn một thời cơ thỏa đáng, đem tổn thương hạ xuống mức thấp nhất mà thôi.
Thật ra, nếu tôi không yêu La Hoàn Khởi mà yêu một cậu trai bình thường thì tôi nghĩ hoàn cảnh hiện giờ sẽ tốt hơn nhiều. Tôi cũng muốn bên một người trọn đời, nếu không, tôi không tất giữ mình, đã sớm được chăng hay chớ ở bên người khác, hoặc là tình một đêm. Nếu muốn ở bên một người trọn đời, tất nhiên tôi phải bày tỏ thành ý, ít nhất là phải thấy được tương lai. Tương lai của tôi với La Hoàn Khởi là chuyện ván đã đóng thuyền, nhà cậu ấy chắc chắn phản đối. Theo như những gì cậu ấy tâm sự trước đây, cậu ấy có đám hỏi kinh tế, có thể chơi bời nhưng vẫn sẽ cưới vợ, cùng lắm thì ngoại tình. Khi ấy, chúng tôi sẽ chia tay, sẽ làm tình nhân trong bóng tối, không thể thấy ánh mặt trời. Ba mẹ có thể chấp nhận chuyện tôi muốn ở với đàn ông, cũng sẽ không chấp nhận chuyện như thế.”
May thay, câu trả lời của Cố Nhuận sau này đã an ủi tôi một chút:
“Nhưng bọn em vẫn quyết định yêu nhau, với lại ở bên nhau đã hơn nửa năm, hai chúng em đều thấy rất may mắn khi không bỏ qua tình yêu này. Em không biết hạnh phúc là gì, đong đếm ra sao, có tiêu chuẩn không, nhưng em nghĩ nếu có một thế giới mà em có thể đạt được mọi nguyện vọng, thế nhưng không có La Hoàn Khởi, vậy thì em sẽ không cần thế giới ấy. Bọn em trải đời còn ít, giờ mới hai mươi, những chuyện vui sướng tới cực điểm chẳng thể nào quên, đếm đi đếm lại chỉ có vài thứ, mà những thứ đó đều kém so với sự vui sướng khi nửa đêm tỉnh dậy, thấy tay mình nằm trong tay cậu ấy. Em không muốn mất cậu ấy, ai thuyết phục cũng không được.”
Có thể nói, đây là kết thúc, hoặc mở đầu viên mãn cho hai người. Được ở bên cạnh người mình yêu cùng một con chó, một con mèo, bình yên sống qua ngày dài. Sáng mở mắt là người đầu tiên nhìn thấy, tối đi ngủ là người cuối cùng nhớ về, cảm giác ấy, mới thật tuyệt làm sao.
Bởi vì ta có nhau.
Bởi vì khi cùng một chỗ, ta nói ở đâu mà chẳng nên thơ như thế.
—————————————
Bạn cùng phòng vô cùng phóng khoáng luôn thích về nhà ôm tôi khóc