Tên gốc: Hữu chủng nhĩ biệt tử -有种你别死
Tác giả: YY Đích Liệt Tích
Thể loại: Hiện đại, hư cấu, kinh tủng huyền nghi, hoan hỉ oan gia, Phúc hắc lạnh lùng quái gở công X Ôn thiện tạc mao lãnh đạm thụ, 1×1, HE
Tình trạng: Hoàn – 74 Chương + Phiên ngoại
Tình trạng edit: Hoàn (74c+PN) (07/08/2016)
Edit:
Chương 01-12: handatuyet.com
Chương 13-end: Tiểu Tịch Tịch (tranlongtuong.wordpress.com)
Beta: Linh Viên, Min, Tiêu tỷ
Nguồn: Xà Viện
Lưu ý:
Đây là lần đầu tiên mình edit nên sẽ cố gắng để không quá khó hiểu . Mong các bạn đừng đem ra khỏi đây . Nếu có những chỗ cần sửa mong các bạn nhắc mình , mình sẽ tiếp thu ý kiến mọi người >v<
Bản dịch phi thương mại và chưa có sự cho phép của tác giả
Bản dịch chỉ đúng từ 80-90%
————–
Văn án
Một ngày nào đó, người giữ rừng đang cố gắng khuyên nhủ một tên đang muốn tự sát .
“Sinh mệnh rất quý giá.”
“…”
“Từ xưa đến nay, biết bao nhiêu người muốn được trường sinh bất lão, Tần Thủy Hoàng a, Lý Thế Dân a…”
“…”
“Phải , sinh mệnh cũng vậy, giống như màng trinh của con gái chỉ có một cái duy nhất, đã mất thì không bao giờ … có thể hồi phục được nữa .”
“… Bây giờ cái ngàn vàng ấy cũng có thể tái tạo mà …”
“==# Thúi lắm! Tóm lại tôi nói cho cậu biết, đừng có bày đặt chạy tới chỗ này tự sát! Mẹ nó, có biết lão tử nhặt xác của mấy người vất vả lắm không , lão tử là người giữ rừng, không phải nhặt xác chết ! Vì sao ngày nào cũng có nhiều thi thể cho lão tử nhặt vậy chứ!”
Tên tự sát nhìn ánh mắt táo bạo của người giữ rừng, quay đầu, u buồn nói:
—— “Bên này phong cảnh đẹp.”
Đẹp, em, gái , cậu !
Là người quản lý của rừng Lục Hồ, tôi tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra .
—————
Biên tập đánh giá
Hách Phúng rốt cuộc cũng tìm được công việc, nhưng công việc này có chút kỳ quái, mỗi ngày phải đi theo thủ trưởng mặt than tuần tra núi rừng không nói, vì sao luôn phải nhặt thi thể trở về? Đến tột cùng có bao nhiêu người muốn chạy tới nơi chim không thèm ị này tự sát a!
Tên Lâm Thâm mặt than này, dựa vào cái gì nói với cậu thì như cái núi băng, gặp người khác thì cười sáng lạn như vậy chứ! Ở trong khu rừng này Hách Phúng và Lâm Thâm mỗi ngày thức dậy rời giường đi nhặt xác, một cuộc sống “tốt đẹp” làm sao …
Con người sau khi chết, sẽ để lại thứ gì? Xúc động nhất là dù sống hay chết , người sống vẫn sẽ nhớ đến người chết, không muốn người khác đau khổ nhưng sao cứ mãi đâm đầu vào cái chết?
p/s: Vì bộ này có nhà đào hố rồi nhưng bỏ dở nên mình tiếp tục làm , không làm lại .
———–
Spoil (by Tinhvặn)
Đầu tiên phải nói . . . mình bị văn án lừa, nừa tềnh rất ngọt. Nhìn văn án xem, thật là hài hước, mình tưởng nó là truyện hài. Ừ thì bạn thụ khá nhoi, anh công mặt than buồn tao, cặp này thì cũng hài hài rồi, nhưng cái không khí nó âm u bờ tờ lắm (hic). So với các vụ án giết người máu me thì truyện này mở ra một cánh cổng khủng bố khác hẳn, đó là . . . người tự sát. So với chủ động đi giết người với đủ mưu mô chước quỷ, trong truyện xuyên suốt những người muốn đi tìm chết, với những nỗi niềm khác nhau, có thể là tự nguyện, có thể là quá tuyệt vọng, có thể là muốn đi tìm một thế giới tốt đẹp hơn, có thể là bị bắt buộc, có thể là hận thế giới này, tóm lại là đủ các lý do để tự sát. Nói thật ra khi coi truyện này phải chuẩn bị tinh thần, dây thần kinh yếu quá thì đừng xem, lỡ bị nhiễm chơi dại như mấy người tự sát trong này là toi đời. Bởi vì các câu hỏi về cái chết trong truyện rất ‘thấm’, người xem cần có cái đầu bình tĩnh để không đồng tình theo nhé. Và sau khi đọc xong, kết luận của mình với người tự sát là: họ cô đơn. Đúng vậy, họ tự sát chưa chắc vì yếu đuối, đáng khinh bỉ, mình cảm thấy họ cô đơn thì đúng hơn. Cô đơn vì không thể dung nhập vào xã hội, vì bị người xa lánh tạo nên áp lực, vì mất đi người mình thương yêu không chịu nổi cú sốc, vì ánh mắt người xung quanh. Tóm lại họ quá để ý đến người khác, không thể chịu nổi cô đơn một mình nên họ tự sát để giải thoát.
Nội dung truyện thì một ngày đẹp giời, thụ đi kiếm việc làm, leo núi gặp anh công. Sau một hồi bị dụ, thụ chấp nhận làm người gác rừng, công việc hằng ngày là đi tuần tra, vác xác mấy kẻ ngu nông nỗi về, và nấu ăn, đấu võ mồm với anh công. Lúc đầu thụ sợ xác chết lắm, nhất là loại có giòi, mặt xanh ói thấy thương luôn. Nhưng nhìn riết rồi quen, thụ có thể bình tĩnh phun tào, cùng công hốt xương, còn tạo hình nghệ thuật cho bộ xương nữa. Cuộc sống trong ngôi nhà gỗ rộn rã tiếng cười, thụ luôn nhảy cẫng lên muốn cho công biết mùi nhưng lần nào cũng bị anh công người – nguyên – thủy cho ăn bồ hòn ngọt xớt, cái tướng thụ nó lộ rõ rành rành. Tiếc nuối là truyện này trong veo thấy đáy, mãi đến cuối hai người mới xác định quan hệ, cả truyện toàn là gian tình thôi, một nụ hun còn chưa có (ôm mặt). Anh công mặt lạnh nhưng trong lòng ôn nhu lắm cơ, tất nhiên là tùy người. Thụ luôn cười hì hì nhưng trong bụng lạnh băng, từ khi quen công thì đặt ảnh lên vị trí number 1 hồi nào không hay, bắt đầu vứt mặt nạ cười đi, toàn tạc mao với bản tính thật của mình, rất bênh anh công, ai mà ra chiều ăn hiếp xa lánh ảnh là thụ sa sầm mặt, xù lông ngay. Anh công toàn giả ngu để dụ thụ, thích người ta nhưng không tỏ rõ liền, những cử chỉ thân mật thấm dần từng ngày, khiến thụ bất giác quen hơi, anh công mà xa vắng chút xíu là bắt đầu bứt rứt nhớ nhung.
Tóm lại truyện này khá hay, mới mẻ về mặt tâm lý phạm tội.
————–
Link Chương 01-12 (đã xóa): http://www.handatuyet.com/muc-luc-dam-my-2/dang-tien-hanh/co-gan-thi-dung-chet/
Link Chương 13-end: https://tranlongtuong.wordpress.com/2015/12/05/co-gioi-thi-dung-chet/
Link wattpad CHÍNH CHỦ Chương 13-end: https://www.wattpad.com/story/61904362
—————-
Chú ý: Chủ nhà có share word
Có giỏi thì đừng chết